【soi keo nha cái】Trách nhiệm chứ không phải động cơ
Thật ra thì tôi cũng đã quen với hình ảnh của anh vồi vội bước khi nhìn ra ngoài cửa phòng học. Chắc không phải vì ở xa nên muộn giờ,áchnhiệmchứkhôngphảiđộngcơsoi keo nha cái nhiều hơn chắc là bạn tôi đã tranh thủ giải quyết cho xong những việc cần làm vào buổi sáng. Thì việc thường ngày, có chờ ai đâu ? Mà để chờ thì nó dồn ứ lại, không chỉ làm phiền hà đến người dân mà sự đình trệ vì bất cứ một khâu chậm trễ nào đó sẽ mang đến những nhìn nhận, đánh giá không hay về sự vận hành của bộ máy. Có khi tôi cũng thấy ngồ ngộ khi nhìn những người đàn ông vội vã bước đi. Hình như họ không nhìn thấy ai với vẻ đăm chiêu trên gương mặt, và điếu thuốc thi thoảng cháy trên môi. Khi hỏi điều mà mình nghĩ có đúng không, bạn tôi cười phá lên, và chỉ nói một một câu ngắn “Thì biết rứa...!”.
Sau các khóa học, chúng tôi ít có dịp gặp nhau hơn vì công việc của mỗi người. Có khi cũng chỉ kịp chào nhau trong một hội nghị nào đó, khi mọi người đều đã nghiêm ngắn ở vị trí của mình. Gần đây, khi gặp lại anh và những khi có thể rỗi rãi cùng cafe một lúc, tôi nhận ra là trên tay anh không còn điếu thuốc nữa. Cũng từ đó, bao thuốc lá White horse cũng không thấy xuất hiện trên mặt bàn. Tôi nhận ra đã có điều thay đổi.
Khi tôi hỏi về việc này trong cuộc gặp gần đây, bạn tôi chỉ cười, nhưng điều anh bảo thoạt tiên lại là anh em ở chỗ anh – mà chỗ anh rộng lắm, chứ không như ở cơ quan tôi chỉ gần 50 người – đã bỏ thuốc nhiều lắm rồi. Cũng mừng vì hiệu quả và sự thành công của một cuộc vận động. “Mình cũng phải bỏ thuốc chớ. Lên diễn đàn vận động, khuyến khích anh em bỏ thuốc mà mình lại cứ thi thoảng kiếm chỗ rít vài hơi cho đỡ ghiền thì nói ai nghe? Nghĩ rứa mà mình bỏ thuốc thôi. Giờ sau giờ làm thì dành thời gian chơi thể thao. Anh em tham gia cũng đông. Một công đôi việc, vừa có lợi cho mình, cho gia đình mà cả cho cái chung nữa”.
Câu chuyện của anh làm tôi nghĩ đến trách nhiệm của người đứng đầu, dù ở bất cứ một hoạt động hay hành vi nào. Điều đó gần như đã tạo một sự thay đổi về diện, bắt đầu từ vai trò cá nhân.
Hỏi lại anh, cái bộ đăm chiêu như không nhìn thấy ai, với điếu thuốc thi thoảng cháy trên môi ngày trước có phải là vì mải “nghĩ lớn” không, bạn tôi lại cười phá lên khi nói, ngộ thiệt; mình nghĩ lúc nớ chỉ nghĩ đến việc cần phải có một điếu thuốc thôi chớ có chi mô...
Nguyễn An Bình
(责任编辑:World Cup)
- ·Thắt lòng ước nguyện của người mẹ mắc bệnh ung thư
- ·6 cách khắc phục xe chết máy do trời mưa
- ·Doanh nghiệp xây dựng 'hô biến' kết quả kinh doanh từ lỗ thành lãi
- ·Cường Đô La sử dụng siêu xe McLaren 650S của Minh Nhựa
- ·Cha mẹ thiếu ăn, con lại mắc bệnh hiểm nghèo
- ·Dự án gần 700 tỷ ở Đà Nẵng phải lùi thi công vì khó tìm chỗ đổ bùn
- ·Sau Kia và Mazda, đến lượt Peugeot giảm giá xe tại Việt Nam
- ·Cho thuê xe ô tô tự lái, trắng tay vì gặp phải khách 'siêu lừa'
- ·Tình yêu như trò cút bắt, kẻ đuổi người chạy...
- ·Điểm mặt mẫu ô tô giảm giá 'sốc' gần 200 triệu đồng/xe
- ·Chết thay thì mẹ có thể chứ tiền thì… mẹ không có
- ·TPHCM cho phép xây công trình trên đất nông nghiệp, diện tích tối đa 50m2
- ·Phân khúc bất động sản cao cấp ở TP.HCM ghi nhận tỷ lệ hấp thụ cao
- ·Xử phạt lái xe không mang giấy tờ gốc: Bộ ngành lúng túng, người dân lãnh đủ
- ·Vì tình yêu tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba
- ·Tài xế Camry lùi xe khó hiểu, va móp đầu Mercedes rồi bỏ chạy
- ·Dự án 1.200 tỷ bỏ hoang, doanh nghiệp tự ý 'xé' đất cho thuê trái phép
- ·Biệt thự trên sườn núi dốc, nhìn ra sân golf ở Tam Đảo
- ·Các cơ quan phúc đáp cuối tháng 10/2013
- ·Mảnh ghép hứa hẹn đưa Cam Ranh bứt phá trên ‘bản đồ’ du lịch quốc tế