【giải hạng 4 áo】Một ngày với thôn Dỗi
Từ thị trấn Khe Tre,ộtngàyvớithônDỗgiải hạng 4 áo ngược lên hướng Bắc khoảng 100 mét, chúng tôi rẽ trái vào tuyến đường đang nâng cấp, mở rộng tiến về trung tâm xã Thượng Lộ. Từ đây thong dong độ năm phút trên xe máy, thôn Dỗi, một không gian xanh hiện ra trước mắt. “Thôn Dỗi thật đẹp và bình yên”, Phượng - cô gái duy nhất trong đoàn công tác ở Trung tâm Dân số huyện Nam Đông đồng hành với chúng tôi chia sẻ. Phượng cho biết, em đã sống ở Nam Đông gần hai năm và cũng không ít lần theo bạn bè, người thân về thôn Dỗi. Thế nhưng dịp này, Phượng cũng như chúng tôi, bị mê hoặc trước vẻ đẹp của thiên nhiên xanh, mộc mạc, thuần khiết ở làng quê nghèo miền núi.
Dừng góc đường ở đầu thôn, chúng tôi vào thăm ngôi nhà truyền thống - một địa chỉ mà theo người dẫn đường giới thiệu là nơi sinh hoạt cộng đồng của người dân trong vùng vào dịp cuối tuần hay ngày lễ, Tết. Ngôi nhà khá đẹp, bề thế được hình thành theo lối kiến trúc bản địa khoảng 5 năm nay hiện đang còn thơm mùi gỗ. Bên trong nhà được móc treo, lưu giữ các hình ảnh, các sản vật đặc trưng mang phong tục tập quán của đồng bào thiểu số, các dụng cụ lao động đã qua tay nhiều thế hệ. Phía trước ngôi nhà là khoảng sân rộng chính là sân khấu chính thường để cho du khách muốn thưởng thức những điệu nhảy múa hát hò của chiêng trống hoang dã của đội văn nghệ không chuyên ở địa phương.
Sau những phút chuyện trò giữa khách và chủ tại ngôi nhà truyền thống, chúng tôi tiếp tục trải nghiệm ở thôn Dỗi theo kế hoạch. Lúc này, một đồng nghiệp đưa chúng tôi đến thăm ngôi nhà bác Hồ Văn Thiết, một ngôi nhà khá xinh xắn ở thôn Dỗi mà như lời anh nói cách chừng bốn năm trước anh đã đến thăm, giao lưu cùng các thành viên trong nhà. Thật ngạc nhiên, ngôi nhà bác Thiết khá giống một quán cà phê vườn xứ Huế. Lối đi vào có hai hàng cau xanh cao vút và giàn hoa giấy che mát khoảng sân đã điểm những nụ hoa trắng đỏ rất lạ. Ngay trước hiên nhà được che đầy bởi các giò lan rừng rất đặc trưng. Không rành rọt về lan rừng nhưng với hình dáng, sắc màu của những nụ hoa lan, cùng mùi hương thơm của nó đã chúng tôi mê mẩn. Bác Thiết hôm ấy đi vắng. Nghe đâu cô con gái bảo bố ra chợ thị trấn Khe Tre mua mấy tấm lợp về sửa lại cái chuồng gà... Anh bạn đồng nghiệp tôi kể, bác Thiết này rất vui tính, hiếu khách, nếu gặp được bác dịp đó sẽ khó từ chối những bữa cơm rau vườn, cá suối do chính tay bác chế biến. Nếu khách chịu khó “trải bụng” sẽ dễ “quên” đường về...
Tạm chia tay ngôi nhà bác Thiết, chúng tôi theo lời giới thiệu từ anh Hồ Văn Tiến-Phó Chủ tịch UBND xã Thượng Lộ đến thăm thác Kazan. Thác Kazan nằm về phía đông nam của thôn, giáp ranh với địa phận núi rừng huyện Nam Giang (Quảng Nam) mà lâu nay sách báo không hết lời miêu tả vẻ đẹp hiền hòa và kỳ bí của nó. Đây chính là điểm nhấn không thể bỏ qua của du khách khi đến thôn Dỗi. Từ nhà bác Thiết đến thác Kazan không xa, chỉ theo con đường nhựa cong cong mất 15 phút ngồi xe máy. Trong cung đường ngắn ấy, nhìn hai bên chúng tôi bắt gặp không ít ngôi nhà vườn, những hàng cau xanh cao vượt quá đầu người. Có đoạn lại hiện ra trước mắt chúng tôi những ngôi nhà sàn bằng gỗ kiên cố, xen bên cạnh là vườn ngô, đám ruộng đang được bà con lên luống trồng cây màu trái vụ đã lên xanh tạo nên bức tranh hiền hòa.