【suwon city – gangwon】Những người đẳng cấp
Chúng tôi rất ngưỡng mộ chị,ữngngườiđẳngcấsuwon city – gangwon nhất là khi chứng kiến mấy lần ông trưởng đoàn cải lương đích thân xuống tận nơi mời chị về với lời hứa có mấy vai chính vẫn “để dành” cho chị; rồi hứa nâng lương, nâng thù lao luyện tập và biểu diễn..., nhưng chị vẫn lắc đầu. Thuyết phục mãi không được, ông trưởng đoàn chửi chị là vừa chảnh vừa dở hơi, biết bao người đang xếp hàng dài chờ thay vị trí của chị! Hồi ấy tôi cũng thấy chị khờ thật. Mãi sau này, khi bản thân cũng đã lập gia đình, biết chị đã chuyển sang làm hành chính ở sở văn hóa và sống bình yên với thiên chức của một người phụ nữ bình thường như tạo hóa đã ban cho, tôi mới thật sự ngưỡng mộ chị. Không phải ai cũng có đủ bản lĩnh để buông bỏ được ánh đèn sân khấu, những son phấn, nước hoa cùng những lời tán dương đẹp đẽ và phù phiếm để giữ lấy sự bình yên của riêng mình.
Nhớ hồi chú tôi chia tay với người vợ trước, có bao nhiêu tài sản chú tự nguyện nhường hết cho vợ. Cả họ nói chú là khờ. Nhưng chú chỉ trả lời ngắn gọn: Vợ còn phải nuôi hai đứa con. Chú muốn được “rảnh tay” để làm lại từ đầu. Và chú khá thành công với cuộc hôn nhân sau. Vợ cũ và con cũng không có điều gì oán trách chú. Trong bóng đá hay trong giới showbiz, báo chí cũng hay ca tụng những con người đang ở đỉnh cao của vinh quang mà dám rẽ ngang để chuyển sang một hướng khác hoặc trở về làm con người của gia đình. Bởi phải thực sự là người đẳng cấp, họ mới có thể làm được như thế!
Thời nào cũng thế, lĩnh vực nào cũng thế, buông bỏ vốn là điều chẳng hề dễ dàng gì. Trong tình yêu, có những người dù biết đã cạn tình nhưng vẫn cố níu kéo. Song, càng níu giữ lại càng bế tắc, càng bị quấn vào một mớ rắc rối không tìm được đường ra. Có nhiều người không dám từ bỏ công việc tẻ nhạt mình đang làm để theo đuổi những giấc mơ lớn hơn. Chờ đến lúc thấy đủ sức thì cơ hội đã qua đi. Ngay trong cuộc sống thường nhật, đôi khi ta cũng mắc vào tình cảnh đắn đo giữa những sự lựa chọn, sợ “mất cả chì lẫn chài” nên không dám bỏ đi thứ mình đang có, cũng không đủ can đảm để đến với cái mới nên cứ “đứng núi này trông núi nọ”, rồi kết cục cũng chẳng ra gì.
Khi rời lòng mẹ, cuộc sống cứ đẩy chúng ta về phía trước. Và tôi hiểu ra rằng có gắng sức giành về mình nhiều thứ mà không biết rằng cái gì của mình nếu trân trọng thì mãi mãi vẫn là của mình, còn cái gì không phải thì dù có gắng sức đến đâu cũng không giành, giữ được. Thế nhưng, phải hơn nửa cuộc đời, tôi mới ngẫm ra rằng buông, bỏ không có nghĩa là mất đi mà chính là tạo ra chỗ trống để đón nhận cái lớn hơn. Tôi cũng thấy chỉ rất ít người làm được như chú tôi, như chị bạn chung lớp đại học, như rất nhiều nghệ sĩ, cầu thủ bóng đá đã rời sân khấu, rời sân cỏ giữa lúc xung quanh họ còn lấp lánh ánh hào quang. Có lẽ họ thực sự là những người đẳng cấp!
(责任编辑:Cúp C2)
- ·Tạp chí Điện tử Luật sư Việt Nam
- ·Báo VietNamnet tặng máy tính và sách cho Bộ đội Biên phòng
- ·Mẹ suy thận chăm con bại não, tim bẩm sinh
- ·Hết tiền hóa trị ung thư, cha sợ con thơ sớm cảnh mồ côi
- ·Apple Store thiếu linh kiện thay thế trầm trọng vì virus Corona
- ·Gái bán dâm có bị phạt tù?
- ·Xử phạt khi cố tình chống đối cảnh sát giao thông
- ·Trao gần 30 triệu đồng đến gia đình anh Nguyễn Văn Chính
- ·Thủ tướng yêu cầu sớm giảm giá thịt lợn
- ·Xin giữ lấy nụ cười thiên thần của bé gái mắc bệnh ung thư
- ·Muốn dịch vụ công phát triển cần áp dụng công nghệ đột phá, thúc đẩy chuyển đổi số
- ·Bé gái hiếu thảo đau đớn vì ung thư được bạn đọc tiếp sức
- ·Chế độ đối với con của người có công với cách mạng
- ·Bài thơ Thi nhân của Hữu Ước
- ·Trước ‘giờ G’ công bố điểm thi, thí sinh cần phải nắm chắc những điều này
- ·Lấn làn 1,5 tấc, xe tải gây tai nạn chết người
- ·Trao 30.155.000 đồng đến bé Trần Nguyễn Huy Hoàng
- ·Có được cộng dồn thời gian đóng bảo hiểm xã hội?
- ·Tuần này Quốc hội biểu quyết thông dự luật An ninh mạng, luật Tố cáo (sửa đổi)..
- ·Tôi không còn phải lo cảnh tim đập thình thịch của con nữa