【nhận định lisbon】Thương lắm những chuyến đi
Tôi lấy lời khuyến khích của cha làm mục tiêu phấn đấu nhưng lớn hơn một chút tôi lại thấy ghét máy ảnh và những chuyến đi. Nguyên nhân bắt nguồn từ những giọt nước mắt của mẹ và tôi nhận ra rằng tuổi thơ tôi luôn thiếu vắng cha bên cạnh,ươnglắmnhữngchuyếnđnhận định lisbon chỉ một mẹ một con với biết bao vất vả chất chồng. Cha có khi đi bẵng cả tháng không về nhà và mỗi lần trở về thấy cha như gầy đi, mẹ lại càng xót xa. Nhưng rồi những chuyến đi lại cuốn lấy cha, nhiều lần tôi hờn dỗi thì mẹ lại dỗ dành nói cha chỉ vì công việc.
Cha tôi là nhà báo. Tôi chỉ nghe mẹ nói công việc rất vất vả, phải đi nhiều theo những bài phóng sự điều tra. Từ đó tôi bắt đầu ghét từ nhà báo và ghét luôn những người làm báo vì trong tâm hồn thơ trẻ lúc đó tôi nghĩ đó là nghề không cho cha được ở gần tôi. Tôi lớn lên từng ngày và tần suất cha xa nhà cũng càng nhiều và có lẽ khoảng cách cha con ngày một lớn.
Tôi sẽ mãi ôm lấy suy nghĩ trẻ con nếu không có sự việc xảy ra vào năm tôi học lớp 9. Lần đầu tiên tôi nhận ra sự ích kỷ của mình và thương cha vô hạn. Trong chuyến công tác viết bài phóng sự về cuộc sống thiếu nước của người dân vùng cao, cha bị tai nạn lăn xuống từ ngọn đồi cao lởm chởm đá. Lẽ ra chuyến đi ấy không phải của cha mà của chú đồng nghiệp nhưng vì vợ chú mới sinh em bé nên cha đi thay, thêm vào đó cha rất đam mê nghề, đồng thời cũng muốn kiếm thêm thu nhập để cho tôi có cơ hội được vào ngôi trường cấp ba tốt nhất. Nghe tới đó, sống mũi tôi cay cay và nhận ra cha không vô tâm như tôi nghĩ. Tôi hiểu ra rằng công việc của một nhà báo như cha không hề đơn giản, vất vả với bụi đường, nắng gió, đôi khi còn nguy hiểm đến cả tính mạng để có được một bài phóng sự chân thật, để có thể phanh phui một vụ việc xấu, tiêu cực. Nghề của cha đã từng ngày góp cho đời những câu chuyện kể, vui có, buồn có, gian nan có nhưng tôi biết cha thật sự đam mê với công việc của mình.
Trở về với một chân khập khiễng, vậy mà cha còn có thể cười nói rằng đó là “chiếc huân chương” nghề báo tặng cho cha vì không có hạnh phúc nào không phải đánh đổi. Đến bây giờ tôi không còn thấy ghét nghề làm báo nữa và tôi đã sắm cho mình chiếc máy ảnh nhỏ để thực hiện ước mơ được trải nghiệm những vất vả mà cha tôi và những người làm báo phải đối diện hằng ngày. Tôi còn nợ cha một lời xin lỗi “Con tự hào là con của một nhà báo”.
Nam Phương
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
- ·Nhận định, soi kèo Ittihad Kalba vs Ajman Club, 22h45 ngày 5/1: Khó thắng
- ·Container sầu riêng, chuối,… bị tạm dừng xuất khẩu: Bộ Nông nghiệp nói gì?
- ·Bùng nổ hiện tượng nhập khẩu đường lỏng sirô ngô HFCS
- ·Container sầu riêng, chuối,… bị tạm dừng xuất khẩu: Bộ Nông nghiệp nói gì?
- ·Nên làm gì khi điện thoại thông minh bị lỗi sạc
- ·Môi trường pháp lý thuận lợi, bình đẳng sẽ phát triển thị trường mua bán nợ
- ·Mặt trái của ChatGPT
- ·Việt Nam, Japan agree to enhance political trust
- ·Chỉ số PCI 2022: Xuất hiện thêm những "nhân tố mới"
- ·Dù được trả tự do, 4 nữ tiếp viên hàng không sẽ không được bay lại
- ·Ngày 5/1: Giá xăng dầu tiếp tục đà tăng mạnh
- ·Hy Lạp thông qua luật cho phép trưng bày hiện vật cổ ở nước ngoài
- ·Những kỳ tích thu ngân sách từ các địa phương
- ·Xây dựng 2 thành phố mới ở Hà Nội, sức bật cho khu vực Hòa Lạc, Nội Bài
- ·Nhật Bản: Núi lửa Sakurajima phun trào, tạo cột khói bụi cao 3.400m
- ·Hội nghị giao ban xúc tiến thương mại với hệ thống các cơ quan thương vụ tại nước ngoài tháng 8
- ·Trả tự do 4 nữ tiếp viên Vietnam Airlines không phải tình tiết khép lại vụ việc
- ·Dịch vụ công trực tuyến kho bạc đã phủ rộng cả nước
- ·Xiaomi ra mắt website bán hàng trực tuyến, đặt trước Redmi Note 14 và POCO X7
- ·Kết nối một cửa quốc gia lĩnh vực nông nghiệp: Công khai, minh bạch, tiết kiệm chi phí