【nhan dinh soi keo】Tôi vào nghề báo
Sự việc xảy cũng đã lâu,ôivàonghềbánhan dinh soi keo nhưng thực tình hôm ấy, trong đầu tôi không lưu lại nhiều về suy nghĩ đó của mọi người, bởi tất cả đều toàn tâm ý cho tình cảm cô trò và bạn bè lâu ngày không gặp. Đến mãi sau này, tình cờ dọn dẹp ảnh trong máy tính, thấy loạt ảnh hôm họp lớp, tôi mới nhớ lại những câu hỏi đó. Hóa ra mọi người bất ngờ cũng đúng, bởi vì chính tôi cũng tự thấy bất ngờ như thế.
Tôi vẫn nhớ như in, thời gian đầu tôi “chân ướt, chân ráo” về Thời báo Tài chính Việt Nam.
Tôi tốt nghiệp Học viện Hành chính Quốc gia. Học viện ngày đó chưa phân chuyên ngành, nhưng ra trường học viên ai cũng biết là mình có nhiều am hiểu nhất là lĩnh vực hành chính – nhân sự. Cũng phải nói thêm là “việc về một tòa soạn báo” làm việc là điều chưa bao giờ tôi nghĩ tới.
Ra trường, đi làm doanh nghiệp được hơn một năm, nhưng với mục tiêu được làm việc tại một cơ quan nhà nước và tôi đã được về với Thời báo Tài chính Việt Nam. Mối lương duyên với nghề báo bắt đầu từ đó.
Nộp hồ sơ và sau đó một tuần tôi được Tổng Biên tập gọi điện đến gặp trực tiếp để phỏng vấn, rồi đi làm. Lúc đó, Tổng Biên tập – Nhà báo, nhà thơ Hoàng Trần Cương còn đương vị, ông cũng chủ yếu hỏi tôi về chuyên môn học, khả năng vi tính văn phòng... Tôi thành thật trả lời và cũng chả mảy may gì đến việc làm phóng viên. Rồi bất ngờ đến khi tôi được lãnh đạo phân công làm nhiệm vụ tại phòng phóng viên. Vui vì đã có công việc mới, nhưng lo lắng nhiều hơn trong tôi bởi viết báo với tôi lúc đó còn quá xa lạ.
Phòng Chuyên đề - Phòng đầu tiên tôi làm việc tại Thời báo. Công việc được lãnh đạo phòng giao cũng khá nhẹ nhàng: “Quan sát các anh, chị làm, đọc báo in một tuần (khi đó Tòa soạn chưa có báo điện tử), nếu có thắc mắc gì, không hiểu gì thì hỏi”.“Ngày đọc, hỏi, nghe anh chị hướng dẫn; tối về lên mạng học cách viết tin, bài - Một tuần trôi qua chậm chạp. Tôi đến với nghề báo là thế - “bất ngờ tập 1”: không kiến thức chuyên ngành, không kỹ năng viết báo. Thời gian dần trôi, được các anh chị hướng dẫn dần, tôi cũng nỗ lực đọc và tự học, sự bỡ ngỡ ngày đó giờ đây đã thành “nghề”.
Nhưng đó là mới chỉ là “bất ngờ tập 1”. Tôi vẫn nhớ như in về “tác phẩm đầu tiên” là một tin ngắn về lĩnh vực chứng khoán.
Sau một tuần ngồi đọc và học hỏi, tôi “đi theo” các anh, chị đến sự kiện của một công ty chứng khoán và sau đó được hướng dẫn viết tin về sự kiện này. Tin may mắn được đăng. Với tôi, đây là nhân duyên với chứng khoán và từ đó, lĩnh vực chứng khoán đã gắn bó với tôi đến hôm nay.
Học chuyên Văn từ cấp hai, lên đại học cũng không được học nhiều về kinh tế, nhưng tôi bắt đầu nghề báo bằng việc viết về chứng khoán – một thử thách tưởng chừng khó vượt qua. Viết báo là “tay ngang 100%” đã là vất vả, còn theo dõi và viết về chứng khoán thì gian khó hơn nhiều. Bởi thực tình với tôi lúc đó, kiến thức về kinh tế vốn dĩ đã nghèo nàn, thì để hiểu về chứng khoán lại càng “hẻo” hơn. Và “bất ngờ tập 2” từ đây….
Tôi vẫn nhớ, bắt đầu với nhiệm vụ theo dõi lĩnh vực chứng khoán, nhà báo Đậu Huy Sáu (Trưởng phòng của tôi bây giờ) là người hướng dẫn tôi vào nghề. Cũng giống như việc đọc báo trước đó, khởi nghiệp viết về chứng khoán của tôi được giao là ngồi “canh bảng điện tử” và xem trên đó “nói” những gì. Kỳ thực, hiểu được bảng điện tử “nói gì” là quá khó với tôi lúc bấy giờ. Nhưng may mắn, tôi có người đi trước, nên được hướng dẫn, giải đáp tận tình; cộng thêm vào đó là cả một thời gian dài học và đọc, chứng khoán sau đó đã thân thuộc hơn khi viết tin, bài.
Cùng với thời gian, áp lực càng ngày càng lớn, nhưng kỷ niệm với nghề báo ngày càng khó quên. Ngoài việc viết về chứng khoán, tôi được tham gia nhiều hơn vào các công việc, lĩnh vực khác của cơ quan, đặc biệt là khi được lãnh đạo báo giao cử đi tác nghiệp “nóng”. Mới đầu, tôi lo sợ lắm, bởi thực sự không được đào tạo nhiều về kỹ năng, nhưng may mắn cũng vượt qua được. Cũng nói tới kỷ niệm, chặng đường làm báo chắc hẳn tôi sẽ không quên khi được lãnh đạo tin tưởng cử đi tác nghiệp ở Trường Sa. Dù lênh đênh giữa mênh mông bốn bề là biển, nhưng được làm nghề nơi thiêng liêng ấy là một ký ức tuyệt vời với tôi.
Tôi với nghề báo như “mối lương duyên bất ngờ” là thế. Thời gian trôi nhanh, nghề báo gắn bó thấm thoát đã gần 9 năm, trong tôi, báo chí mãi là một chữ “duyên”. 9 năm với đam mê, đời sống báo chí thay đổi quá nhanh và sự vận động dự kiến còn tiếp diễn ở cường độ mạnh hơn. Bởi vậy, với tôi, để gắn bó được với nghề, chỉ có đam mê thôi có lẽ chưa đủ, mà phải luôn cố gắng hơn nữa để đồng hành với “cái mới” trong nghề. Với tôi áp lực trong nghề báo vẫn mãi tồn tại, bởi khi đọc một bài báo hay, xem một tư duy làm báo mới, hay sự vận động liên tục, phức tạp của thị trường chứng khoán,… luôn luôn tạo sự thôi thúc trong tôi./.
Duy Thái
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
- ·Đề xuất BHYT trả phí xét nghiệm Covid
- ·Kiến nghị Thủ tướng cho thông tuyến tạm thời cao tốc Trung Lương
- ·Đề xuất 2 phương án giao Lâm Đồng đầu tư cao tốc Tân Phú
- ·Đội tuyển Việt Nam bổ sung thêm nhiều nhân tố mới
- ·Nâng cao NSCL sản phẩm hàng hóa ngành công thương
- ·Chủ tịch Hà Nội Chu Ngọc Anh: Đón đầu cơ hội để thu hút làn sóng đầu tư trong và ngoài nước
- ·Olympic Tokyo 2020: Cung thủ Ánh Nguyệt lọt vào vòng 1/32
- ·Đồng Nai lấy ý kiến đầu tư xây dựng hạ tầng 3 khu công nghiệp gần 6.500 ha
- ·Tăng cường quản lý người trở lại Hà Nội sau kỳ nghỉ Lễ 30/4 và 01/5
- ·Quảng Bình: Dự kiến trao chủ trương đầu tư cho 13 dự án lớn
- ·Dự kiến sẽ gia hạn thêm 3.000 thuốc, nguyên liệu làm thuốc, sinh phẩm y tế
- ·Barca không gia hạn với Messi
- ·Việt Nam trước làn sóng dịch chuyển đầu tư: Xây tổ đón đại bàng
- ·Khánh thành Dự án đầu tư xây dựng tuyến Lộ Tẻ
- ·Lắp đặt camera quét mã QR và wifi tại các chốt kiểm soát cửa ngõ ra vào thành phố Hà Nội
- ·Cần tăng cường điều chuyển vốn đầu tư công theo từng quý
- ·Thủ tướng phát lệnh khởi công xây dựng Sân bay Long Thành trị giá 16 tỷ USD
- ·Foxconn đầu tư 270 triệu USD ở Bắc Giang
- ·Thủng mắt, vỡ thủy tinh thể sau dùng thuốc gây tê cắt mí mắt
- ·Bình Dương huy động nguồn lực lớn đầu tư dự án hạ tầng