【kqbd seoul】Đêm cuối năm
Liên hoan cuối năm chẳng lẽ không uống?Đecircmcuốinăkqbd seoul Mấy ông văn thơ gặp nhau bốc lên thì phải biết. Mình bị gút nên chỉ uống cầm chừng... Chắc tại lúc cuối uống thêm vài ly cô-nhắc ông Đình mang tới... Bia rượu tổng hợp bốc lên đó mà!...
Lúc rời bàn mình chưa say... Giờ mới thấm...
Tuấn cắn răng hít hà. Sức nóng của bia rượu trong người anh vẫn không xua được cái lạnh của đêm cuối năm.
Tuấn tự nhủ mình phải chạy xe từ từ... Phải canh chừng cảnh sát, vì càng về cuối năm, các ông ấy càng tăng cường tuần tra. Trời tối không thấy mặt đỏ... Nhưng chạy xe nhanh, lạng quạng... xui gặp mấy ổng là mệt!...
Tuấn hãm ga, gài số chuẩn bị lên dốc... Có ánh đèn vàng tù mù lấp lóa và tiếng động cơ xe chạy bình bịch... Tuấn nép vào lề nhường chỗ cho chiếc máy cày kéo thùng rờ-moóc chất đầy bao tải đang ngông nghênh chạy giữa đường. Con đường mới làm chưa đặt tên vừa cua vừa dốc này nổi tiếng là điểm đen nguy hiểm, giờ đang được mở rộng, đào ủi lung tung, đèn đường chưa có nên đêm tối càng thêm nguy hiểm.
Tuấn lẩm bẩm: Mình phải cẩn thận, đằng nào cũng trễ rồi... Lúc rời bàn đã hơn 23 giờ.
Giờ mà ngã xe hay lọt hố là khổ!... Về nhà bà xã lại cằn nhằn văn với nghệ, bia với rượu...
Tuấn gật gù mỉm cười: Hì hì! Mình còn... sáng suốt nghĩ vậy... tức là chưa say lắm!... Chưa say lắm!...
Qua khỏi quán nhậu bờ hồ Suối Cam, nhờ ánh đèn hắt ra từ Nhà khách Tỉnh ủy, Tuấn cẩn thận lái xe tránh ổ gà và những đống đất đá đổ dài hai bên đường, những hàng rào cảnh báo dựng ơ hờ thấp thoáng như có như không...
Úi chà!... Gì đây!?... - Tuấn thắng gấp.
Ụ đất... hay bao gì... mà nằm chình ình giữa đường vậy?... Mình mà chạy nhanh... cán lên là té nặng!...
Tuấn rọi đèn xe thẳng vào “ụ đất” và giật thót khi thấy một gương mặt xương xẩu đen xạm, râu tóc bù xù bạc trắng. Ông già nằm ngửa, đầu nhô ra giữa đường, phô cái trán bóng hói. Chiếc khăn choàng thổ cẩm đen xỉn khoác hờ trên ngực ông ta làm Tuấn tưởng bao bị hay ụ đất gì đó.
May quá! Suýt nữa thì cán phải bố già!... Cũng nhờ mình chạy chậm...
Tuấn từ từ lạng xe qua một bên, nghĩ tiếp: Mà bố già này bị sao vậy?...
Giờ Tuấn mới thấy thêm chiếc xe đạp cồng cộc không vè, không thắng nằm chỏng gọng gần lề đường, chiếc gùi lớn còn vướng một bên ghi-đông xe, những trái bắp và bầu, bí văng tung tóe một góc lề. Chân trái bố già còn kẹt ở sườn ngang chiếc xe đạp.
Bố bị té... Hay ai tông bố?... Có thể chiếc xe máy cày lúc nãy?...
Nghĩ đến đó, Tuấn rùng mình lo lắng: Không biết bố... còn sống hay chết?... Ông ta nằm bất động thế kia thì nguy quá!
Tuấn nhìn quanh và chợt thấy lo... Theo phản xạ tự nhiên, anh rồ xe chạy đi.
Dù ông già tự ngã hay bị xe khác tông thì cũng là tai nạn... Mình dính vào thêm phiền, có khi mang họa. Chi bằng chạy đi gọi người đến cứu...
Nhưng Tuấn mới chạy xe được một đoạn ngắn thì dừng lại, phân vân: Mình không gây tai nạn, việc gì phải sợ nhỉ? Nếu ông già chỉ bị thương... đang cần cứu gấp thì sao? Ông ta nằm quay đầu ra giữa đường như thế nguy hiểm quá! Trong lúc mình chạy đi báo, nhỡ có xe chạy nhanh, trời tối không kịp thắng sẽ dễ cán qua...
Không được! Mình phải quay lại đưa ông ta vô lề cho an toàn, xem tình trạng ra sao rồi hãy đi báo.
Tuấn thấy mình bớt say, đêm cuối năm tiết trời lạnh giúp anh thêm tỉnh táo. Trước sự cố nghiêm trọng khiến Tuấn phải bình tĩnh, anh dựng xe vào sát lề rồi nhanh chóng tiến lại chỗ ông già.
Khi nâng đầu ông ta lên, Tuấn hốt hoảng thấy trán ông chảy máu, một bàn tay anh nhớp nháp dính đầy máu ông...Tuấn đặt tay kia lên ngực ông... May nhịp tim vẫn đập. Tuấn đang loay hoay chuẩn bị tư thế xốc ông già vào lề đường thì chợt nghe tiếng xe máy gầm rú! Ánh đèn xe loang loáng từ xa...
Nghe tiếng nẹt bô và tiếng rồ ga rú từng chập, Tuấn biết sắp gặp bọn trẻ đua xe. Đường tối và xấu như thế này mà chúng chạy kiểu đó thì đúng là lũ điên, không chừng chúng còn chơi ma túy đá hay phê xì ke...
Tuấn hấp tấp đứng lên, giơ cao hai tay vẫy mạnh để ra hiệu - anh sợ chúng đang hăng phóng thẳng vào mình và ông già...
Chiếc minsk như con ngựa, chúng thắng kít lết bánh một đoạn rồi dừng ngang trước mặt Tuấn. Thằng lái xe tóc húi cua hất mặt ngổ ngáo: “Muốn chết sao cha nội?”
Thằng oắt ngồi sau có mái tóc nhuộm vàng rực, cất giọng chửi đổng: “ĐM! Dám chận đường hả?”
Tuấn nén giận, ôn tồn: “Hai em phụ anh... khiêng ông già này vô lề...”.
Thằng húi cua lừ lừ cúi xuống nhìn, giờ mới thấy ông già, nó nhăn mặt, hạ giọng: “Ổng bị sao vậy?” Tuấn trả lời: “Không biết... Ổng đang bị thương...” Thằng tóc vàng chóe cắt ngang: “Bị thương hay chết? Ông đụng ổng hả?” Tuấn chợt thót tim: “Đâu có! Anh đi ngang thấy... đang tính kéo ổng vô lề... Hai em làm ơn phụ giúp...” - “Thiệt không đó?”
Thằng húi cua gầm gừ: “Thôi đi cha nội! Tụi tui ngu gì! Cha đụng ông ta rồi tính kéo tụi tui vô hả?”
Thằng tóc vàng thúc bạn: “Đi mày”.
Chiếc minsk rú ga chồm lên như ngựa lồng rồi vọt về hướng chợ nhỏ góc ngã ba gần QL14, bánh xe rít cào tung đám bụi.
Tuấn lắc đầu nhìn theo, rồi tiếp tục cúi xuống với ông già...
Anh nhẹ nhàng gỡ chân ông ta đang kẹt giữa sườn ngang chiếc xe đạp, rồi xốc nách, để đầu ông dựa vào ngực mình, từ từ kéo nhẹ về phía lề đường.
“Mình phải làm nhanh, rồi chạy đi báo... Biết đâu hai thằng nhóc lúc nãy nghĩ mình tông ông già... Chúng gọi công an tới là mệt!”.
Linh tính quả không lầm, Tuấn nghe tiếng còi xe cảnh sát hú văng vẳng, lát sau đã thấy ánh đèn xe từ phía trước lấp loáng rọi lại...
Tuấn biết mình sắp lâm vào thế kẹt khó nói. Tình ngay lý gian, phải chịu chứ biết sao bây giờ? Thôi chuyện gì tới sẽ tới.
Tuấn đứng thẳng người, thở nhẹ, bình tĩnh chờ đợi và chuẩn bị đối phó.
Xe môtô cảnh sát cồng kềnh đậu xịch bên Tuấn, người ngồi sau là thằng nhóc tóc vàng...
Anh cảnh sát lái xe nai nịt oai vệ bước xuống, giơ tay phải ngang mày chào Tuấn rồi nghiêm giọng hỏi: “Anh gây tai nạn hả?” Tuấn ấp úng: “Không...” - “Sao nhóc này nói?” Tuấn chưa kịp trả lời thì chiếc minsk lúc nãy quay lại, nhóc húi cua lái, phía sau là một cảnh sát cao lớn, anh ta nhanh chóng xuống xe, nói: “Thêm nhân chứng nữa đây”.
Tuấn lắc đầu: “Hai em này tới sau, không biết. Chúng tưởng lầm đó”. Viên cảnh sát gật đầu: “Việc đó tính sau. Yêu cầu giữ nguyên hiện trường”. Anh ta nói xong móc điện thoại: “Alô... Cho một xe cứu thương đến ngã ba ...”.
Người cảnh sát lái môtô để đèn pha chiếu thẳng về phía Tuấn và ông già, anh ta nhăn mặt khi thấy ngực áo Tuấn vấy máu, liền nghiêng người ghé sát Tuấn, hít hà: “Chà! Anh mới uống bia hả? Yêu cầu cho kiểm tra độ cồn?”
Tuấn lúng túng chịu trận, thở dài, mệt thật rồi! Trời lạnh mà anh toát mồ hôi.
Tuấn không nhìn hai thằng nhóc nhưng nghe loáng thoáng thằng húi cua nói: “Xui thiệt! Khi không kẹt vô vụ này...”.
Tuấn quay lại lừ mắt nhìn hai đứa, gằn giọng: “Trước mặt hai anh đây, tụi mày có thấy tao đụng ông già không? Nói đi?”
Thằng húi cua lắc đầu. Thằng tóc vàng im lặng quay đi.
Tuấn cười lạt rồi quay qua hai anh cảnh sát: “Mấy anh thấy chưa?”
Thằng húi cua nói nhanh như phân bua: “Tụi tui không tính báo đâu. Kệ ông. Nhưng mới ra ngã ba thì gặp mấy ông này ngoắc vô...” Tuấn gật: “Sẵn đó tụi mày báo luôn, nhằm chống chế cho nhẹ tội không đội nón bảo hiểm chứ gì?”.
Hai nhóc im lặng. Tuấn nói tiếp: “Hồi nãy không có tao, tụi mày chạy xe kiểu đó chắc chắn cán nhằm ông già rồi”.
Nhóc tóc vàng so vai: “Chưa chắc nghe cha!”.
Hai viên cảnh sát đứng gần đó nghe hết, một người nói: “Không đôi co nữa. Chuyện đâu còn đó. Về công an phường giải quyết”.
Anh ta còn định nói thêm gì nữa thì tiếng còi hú của xe cứu thương lanh lảnh cắt ngang.
Đêm đó, Tuấn gần như thức trắng trong công an phường. Hai thằng nhóc cũng mệt mỏi không kém, chúng bị giữ lại vì không đem theo giấy tờ - đi quậy mang theo làm gì. Tuấn cũng vậy, tật chủ quan, thờ ơ và hay quên khiến anh sợ đánh rơi giấy tờ nên thường để ở nhà. Điện thoại di động không may lại hết pin, Tuấn phải nhờ điện thoại bàn của công an phường để gọi về nhà.
2 giờ đêm, vợ Tuấn hớt hải chạy xe đến, thấy chồng ủ rũ thảm hại, chị lo lắng nhìn anh, ánh mắt buồn buồn như trách hỏi: Anh tông người ta phải không? Khổ chưa! Tất niên tiệc tùng cho lắm vào!
Khi người nhà mang đầy đủ giấy tờ lên, ba người vẫn chưa được về, lý do sự việc chưa rõ ràng.
Mãi 8 giờ sáng, tin từ Bệnh viện đa khoa tỉnh cho biết, nạn nhân đã tỉnh, ông già đang từ từ nhớ lại... Ông kể mình bị sụp ổ gà và tự ngã xe, không may đập đầu vào một hòn đá.
Lúc đó công an cũng đã kiểm tra xác minh: Không có dấu xe tông vào xe đạp.
Giờ con đường ấy đã được tráng nhựa bằng phẳng, ban đêm đèn đường sáng trưng, chợ nhỏ ngã ba dường như hoạt động suốt đêm. Nhưng mỗi lần có dịp đi ngang qua khúc đường đó, Tuấn đều bồi hồi nhớ lại đêm xuân lạnh năm ấy, anh gật gù mỉm cười: Đúng là nhớ đời! May mà đã qua...
Anh nghĩ thêm: Giờ mà gặp lại trường hợp đó, chắc chắn mình cũng sẽ quay lại.
P.Đ.N
(责任编辑:La liga)
- ·Để vụ lúa Đông Xuân 2024
- ·Việt Nam Coast Guard resolved to boost fruitful ties with Chinese counterpart: official
- ·Reactionary arrested for plotting subversive propaganda
- ·Mozambican President arrives in Hà Nội, beginning official visit to Việt Nam
- ·Tân Tây phát triển vùng chuyên canh khóm
- ·PM extends congratulations to new French counterpart
- ·NA Chairman to pay official visit to Russia
- ·PM extends congratulations to new French counterpart
- ·Giá xăng dầu hôm nay 05/11: Biến động, trong nước được dự báo tăng?
- ·Mozambican President arrives in Hà Nội, beginning official visit to Việt Nam
- ·Hội Doanh nhân trẻ Long An ký kết hợp tác với các cơ quan, đơn vị
- ·Việt Nam, Laos vow to create economic breakthroughs
- ·President Hồ Chí Minh a great example in struggle against colonialism: Argentine's party leader
- ·PM urges pushing up growth in 2024, 2025 with priority solutions
- ·Tăng hạng từ khóa nhanh chóng với dịch vụ mua traffic user tại TrafficSEO
- ·PM calls for robust digital transformation based on two pillars
- ·State Committee for Overseas Vietnamese Affairs delegation visits Canada
- ·Đà Nẵng to step up building urban governance and a Free Trade Zone
- ·Chỉ số sản xuất toàn ngành công nghiệp hai tháng đầu năm giảm 6,3%
- ·The New York Times to open bureau in Việt Nam