会员登录 - 用户注册 - 设为首页 - 加入收藏 - 网站地图 【kq h2 y】Đi qua mùa dã quỳ!

【kq h2 y】Đi qua mùa dã quỳ

时间:2024-12-24 00:03:40 来源:Nhà cái uy tín 作者:World Cup 阅读:435次

Khi Đà Lạt chẵn 100 năm có mặt,Điquamùadãquỳkq h2 y tôi theo chuyến xe tìm đến giữa bạt ngàn hoa dã quỳ đón chào. Để rồi, trong ngàn ngàn đóa hoa dã quỳ đó, trái tim tôi đã bị anh lấy mất đi. Trước khi gặp anh, tôi không thể hình dung rằng khi yêu, hạnh phúc và khổ đau cũng chỉ là ranh giới mong manh. Trước khi gặp anh, tôi chẳng hiểu rằng tại sao người ta có thể gục ngã trước một người nào đó. Nhưng tôi đã gục ngã theo mùa hoa dã quỳ năm ấy, khi những đóa hoa vàng óng kia đã phai tàn khi mùa đông đi qua, nhường chỗ cho mùa xuân hớn hở, thay thế vào đó là những cành mai anh đào trổ sắc hồng.

Ngày đó, tôi theo đoàn tham gia tổ chức hội chợ nhân thành phố ngàn hoa này kỷ niệm 100 năm thành lập. Đoàn trường của tôi có một gian hàng bán những sản phẩm bằng tre nứa, do chính cơ sở sản xuất của trường làm. Tôi được chọn trong số bốn người đến Đà Lạt để tham gia bán hàng tại khu vực hội chợ. Tưởng những ngày ở Đà Lạt sẽ trôi qua nhanh, ngoài cảm giác nhìn hồ Xuân Hương thở dài mỗi buổi sáng đầy sương khói, buổi tối co ro trong chiếc áo choàng, ghé khu chợ ẩm thực đêm ăn vài con ốc, uống ly sữa đậu nành nóng. Nhưng anh xuất hiện.

Anh xuất hiện giữa dòng người đông đúc, anh đứng trước mặt tôi: “Cô ơi, có bán không?” Chỉ mới nhìn thấy anh lần đầu là tôi đã có cảm giác anh đã thuộc về tôi. “Ở đây thứ gì cũng bán anh à. Tụi em có nhiều loại hàng kỷ niệm làm bằng tre trúc. Đèn ngủ nè, giá sách, cả khung cảnh nữa.” Anh cười: “Anh mua hết được không ?”. Rồi suốt những ngày sau đó, ngày nào anh cũng ghé để mua một thứ gì đó, cho đến khi hội chợ bế mạc thì tôi và anh thân nhau. Anh rủ tôi đi ăn chè, đi ngắm đồi thông và đến nhà anh chơi. Phòng làm việc của anh toàn là đồ lưu niệm bằng tre anh đã mua về.

Tôi không hiểu tại sao tôi bị hút vào anh như thể anh là một thứ bùa mê lạ lùng nào đó. Ba ngày ngắn ngủi còn lại anh đưa tôi đi khắp đất trời Đà Lạt. Anh dạy cho tôi cách đi tắt bằng những con đường tam cấp, anh dạy tôi gọi tên các loại hoa. Thế là tôi đã đổ gục trước anh. Tôi biết rằng, tôi đã đổ gục như thể đôi chân tôi không thể nào vượt qua ngọn đồi chập chùng thông. Rồi chia tay, để trong tôi dằn dặt nỗi nhớ. Tôi hẹn với anh là tôi sẽ thi vào Đại học Đà Lạt để có thể ở bên anh.

Tôi đã có những ngày vui bên anh như thể tôi chưa hề có những ngày vui đó nếu trong cuộc đời tôi không có anh. Rồi tôi lên Đà Lạt học. Tôi chọn thành phố có những bãi cỏ xanh đến độ ta chỉ muốn nằm lăn trên đó để tận hưởng sự mềm mại của từng cọng cỏ, bởi tôi muốn mỗi ngày tôi đều có anh bên cạnh mình. Tôi muốn mỗi sáng mai khi tôi thức dậy, dẫu không có anh ở trước mặt, nhưng tôi biết rằng anh và tôi đang ở cách nhau chỉ một đoạn đường gần gũi. Nhưng trái tim tôi đã dẫn tôi đi lạc lối, trong khi lý trí của tôi luôn nhắc nhở tôi rằng: Yêu à? Tình yêu thường có nhiều nước mắt hơn nụ cười đó.

Tại sao tôi có thể chịu đựng sự khổ đau và nuôi niềm hy vọng mỏng manh cả năm trời tôi cũng chẳng hiểu. Anh không yêu tôi, hay nói đúng hơn là anh chỉ coi tôi như một cô gái bình thường để khi cần thì anh tìm đến, khi vui thì anh bỏ tôi đi biệt. Bởi người đàn bà anh yêu là chị Lâm Đồng. Lạ kỳ cho tôi là tôi lại tin vào anh như anh là ngọn đèn tỏa sáng, tôi là con thiêu thân tìm đến vùng sáng rực rỡ kia không điều kiện, không biết rằng ánh sáng sẽ đốt bỏng đôi cánh của mình. Anh cho tôi một buổi hẹn, tôi mừng như thể đó là ân sủng. Ngồi với anh trên đồi thông ngập tràn màu lá xanh, tôi ngước nhìn bầu trời ngập tràn mây trắng mà ước rằng ngày ngưng trôi để tôi có anh bên tôi mãi mãi. Rồi anh nói: Em còn nhỏ lắm Nguyệt Quế à. Em lo học đi. Anh chẳng giúp ích được gì cho em đâu”. Tôi níu tay anh, để tay mình trong bàn tay cứng rắn đó: “Không có anh làm sao em học được?”.

Người ta nói tình yêu chỉ tồn tại khi hai trái tim cùng có chung một nhịp đập. Trái tim anh đã không cùng nhịp đập với tôi. Nhưng lạ kỳ chưa, tôi vẫn tin rằng tôi sẽ níu anh về phía mình, dù anh đã có chị Lâm Đồng. Đêm Đà Lạt lạnh đến dường nào, vậy mà tôi vẫn khoác áo choàng, đứng trước nhà anh trong khi sương vẫn lặng lẽ làm ướt đẫm chiếc áo tôi đang mặc. Anh đi chơi với chị Lâm Đồng về, nhìn thấy tôi đang run cùng Đà Lạt, anh chỉ kịp đưa tôi vào nhà, pha cho tôi một ly trà nóng: “Em điên à? Em về lại Nha Trang đi”. Mấy ngày sau tôi ngã bệnh giống như trong chén trà anh pha có bỏ bùa mê? Trong cơn bệnh, tôi chỉ toàn thấy bóng hình anh.

Hoa dã quỳ nở vàng đến thế. Kìa những con đường nối nhau với màu vàng giống như màu vàng 10 năm trước tôi đã từng thấy. 10 năm trước tôi khờ khạo yêu người. Để đêm nào đứng tựa lưng trước nhà hàng rực rỡ ánh đèn, chứng kiến anh và chị Lâm Đồng kết đôi thành chồng vợ. Tôi chỉ muốn chết ngay lúc đó, như thể anh đã phản bội lời thề với tôi. Tôi đã rời Đà Lạt khi mùa hoa dã quỳ đã qua, lòng thề với lòng là sẽ không bao giờ trở lại.

Đêm 110 năm, Đà Lạt trở nên ấm áp với dòng người cuộn trôi trên khu Hòa Bình đổ xuống đường vòng hồ Xuân Hương. Tôi nhìn thấy hoa bung nở mọi nơi. Trên con dốc cao kia, những chiếc xe ngựa chất đầy hoa lướt qua. Kìa, hoa cẩm chướng tượng trưng cho tình yêu chung thủy, hoa cát tường tượng trưng cho sự may mắn, hoa vi-ô-lét với tình yêu nồng nàn, hoa hồng nhung kiêu sa và hoa dã quỳ vàng được kết trên những chiếc nón lá của 110 cô gái tượng trưng cho tuổi 110 của Đà Lạt. 10 năm sau thành phố Đà Lạt như rực rỡ và xinh đẹp hơn, 10 năm sau tôi đã thành người khác, đến Đà Lạt như một người tìm về. Tôi vẫn nhớ tới anh, nhưng tôi không đủ can đảm tìm đến anh.

Tôi theo dòng xe hoa tới khu vực bờ hồ, nơi diễn ra lễ hội hoa đăng, tôi chen cùng dòng người xa lạ. Cho đến khi tôi dừng lại nơi khu vực thả hoa đăng, tôi chợt nhìn thấy anh như định mệnh đã đưa anh đến nơi này. Anh đang đưa tay đẩy một chiếc hoa đăng cùng với một cô bé trạc chừng 7 tuổi. Chiếc hoa đăng lao ra giữa hồ. Tiếng cô bé cười giòn tan. Tôi định quay lưng đi, nhưng lạ lùng cho tôi chưa, tôi chen qua bao nhiêu người, đến gần bên anh. Chỉ một chạm khẽ vào cây cỏ, anh đã nhận ra tôi: “Nguyệt Quế phải không?”

Tôi đã rời Đà Lạt với trái tim trống không. Mười năm nhìn lại mình, tôi vẫn có cảm giác rằng nếu bắt đầu nỗi đau cùng anh, tôi cũng không hề thay đổi. Anh và tôi ngồi trên quán cà phê ở con dốc lên khu Hòa Bình, nhìn xuống khu phố ẩm thực có biết bao người qua lại. Anh nói: “Anh và Lâm Đồng chia tay đã 3 năm rồi. Em có ghé nhà anh chơi không?” Tôi trả lời: “Thôi anh ạ, mùa hoa dã quỳ đã qua rồi”. Anh không hiểu tôi nói, mà làm sao anh hiểu được. Với tôi trong cuộc đời, Đà Lạt chỉ có một lần hoa dã quỳ nở, đó là vào mùa hoa dã quỳ 10 năm trước, thuở tôi khờ khạo yêu anh hơn hết thảy những người đàn ông trên thế gian này. Đến giờ này tình yêu đó vẫn trọn vẹn không suy giảm. Nhưng tôi và anh đã mất nhau từ mùa hoa dã quỳ năm đó.

KHUÊ VIỆT TRƯỜNG

(责任编辑:Cúp C1)

相关内容
  • Tin tức mới nhất vụ bác sĩ Hoàng Công Lương: ‘Lỗi đánh máy’ của Bộ Y tế?
  • Nhiều điểm mới đối với hoạt động hàng quá cảnh
  • Loạn 'thổi giá' thông qua đấu giá đất, đề xuất siết đối tượng tham gia
  • Quỹ Phát triển doanh nghiệp vừa và nhỏ: Năm 2020 cho vay duy nhất 1 dự án
  • Hội nghị thượng đỉnh liên Triều: Chi tiết về cuộc gặp giữa Lãnh đạo 2 miền Triều Tiên
  • Sẽ có hướng dẫn với thu nhập từ cổ tức, thưởng chứng khoán
  • Tổng cục Hải quan công nhận mới 3 đại lý làm thủ tục hải quan
  • Linh kiện, phụ tùng ô tô nhập khẩu có được áp dụng mức thuế suất ưu đãi theo các kỳ xét ưu đãi?
推荐内容
  • Đại học Y Hải Phòng dự kiến điểm sàn kì tuyển sinh năm 2018 chỉ từ 18 điểm
  • Lãnh đạo tháo chạy, Louis Land không còn người điều hành
  • Ngành Hải quan thu thuế xuất nhập khẩu đạt 54.760 tỷ đồng
  • Cà Mau kiến nghị Trung ương, Bộ Công Thương hỗ trợ đảm bảo nguồn cung khí cho Cụm công nghiệp Khí
  • Thay thế Thông tư 21 nhằm ‘tháo gỡ’ bất cập trong xây dựng tiêu chuẩn quốc gia
  • Cục Thuế Hà Nội bắt tay ngay vào công việc sau kỳ nghỉ tết