【thứ hạng của girona】Chiếc bánh trung thu năm ấy
Năm tôi 8 tuổi,ếcbaacutenhtrungthunămấthứ hạng của girona có một doanh nghiệp về làng đầu tư xây nhà máy sản xuất bia hơi. Từ khi có nhà máy, bố mẹ chúng tôi có việc làm ổn định, công việc đỡ vất vả hơn. Bích Ngọc - con gái của bà chủ nhà máy bằng tuổi tôi, bạn rất xinh, da trắng như trứng gà bóc, tóc đen dài luôn được buộc gọn gàng, lúc nào cũng cài nơ điệu đà. Ngọc có đôi mắt to, khuôn mặt bầu bĩnh và hay nhoẻn miệng cười. Hình ảnh cô tiểu thư con nhà giàu khác hẳn với chúng tôi, những đứa trẻ lem luốc, quần áo xộc xệch, một buổi đi học, một buổi lượm sắt vụn hay ra sông mò hến về bán để phụ bố mẹ có thêm đồng ra đồng vào.
Nhà máy bia có một sân bãi để tập kết than đá khá lớn. Cái sân này được ngăn cách với bên ngoài bởi chiếc cổng sắt. Ngày đó, tôi và đám bạn rủ nhau lấy cây thò qua cửa sắt để khều những cục than đá to rồi về đập nhỏ ra đun nấu. Có bận bị bảo vệ bắt quả tang, Ngọc ra mặt xin giùm, từ đó tôi càng có thiện cảm với bạn.
Một ngày nọ, tôi đi học về thì nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của Ngọc. Hóa ra, chú chó nhà tôi thấy người lạ đi ngang nên đuổi theo, làm bạn vừa chạy vừa khóc. Tôi quát chú chó, rồi chạy lại dỗ bạn. Nhỏ ngước đôi mắt ướt sũng nhìn tôi, lí nhí nói lời cảm ơn. Sau bận đó, Ngọc hay mang bánh kẹo lên trường, ghé qua lớp cho tôi. Từ đó, chúng tôi dần thân thiết hơn.
Tôi còn nhớ rõ, dịp tết Trung thu năm đó, nhà Ngọc tổ chức tiệc lớn. Bạn đưa tôi chiếc thiệp mời bé xinh, bảo tối nay tới nhà dự tiệc. Tôi mân mê tấm thiệp mãi, trong lòng rất háo hức. Tối đó, tôi thay chiếc đầm đẹp nhất mình có rồi đi đến nhà bạn. Tuy nhiên, vừa đến trước cổng đã nghe tiếng nhạc xập xình, nhìn vào bên trong thấy có nhiều khách mời ăn mặc sang trọng, đèn sáng lung linh, tôi bất chợt cảm thấy tự ti… Nhìn xuống đôi dép đã cũ mòn của mình, chiếc váy sờn nhẹ, tôi tiếc nuối quay về mà trong lòng buồn rười rượi.
Đêm đó là trung thu, trăng sáng vằng vặc chiếu xuống vạt rau cạnh nhà. Tôi ngồi bệt trước sân, tay cầm lồng đèn làm bằng vỏ lon, lụi hụi châm nến. Bất chợt nghe tiếng gọi khe khẽ: Cầm, Cầm ơi!
Là Ngọc, bạn nhoẻn miệng cười thật xinh, tay cầm hai chiếc bánh trung thu vuông vức vẫy vẫy. Tôi sung sướng chạy ra: Sao bạn tới đây? Nhà bạn đang có tiệc mà.
- Mình đã chào hỏi xong rồi, đợi mãi không thấy cậu, toàn người lớn, buồn lắm. Mẹ mình bảo mang bánh qua cho cậu nè.
Tôi sung sướng nhìn chiếc bánh trung thu, cắn một miếng ngọt thơm, đậm đà. Vị của chiếc bánh năm ấy theo tôi mãi tận sau này, có lẽ đó là chiếc bánh trung thu ngon nhất mà tôi từng được ăn.
Sau này, Ngọc theo gia đình sang Mỹ định cư, nhưng gương mặt đáng yêu và nụ cười hiền từ của bạn vẫn mãi trong lòng tôi.
(责任编辑:La liga)
- ·5 phút tối nay 5
- ·Mitsubishi Outlander PHEV
- ·Sao thế giới cúi đầu trước sự ra đi của huyền thoại Tony Bennett
- ·Lạm phát tại Mỹ sẽ giảm trong quý II/2022
- ·Qualcomm và Google muốn đưa Android lên xe hơi
- ·Trần Lực thổi saxophone 'Papa yêu dấu' tiễn biệt NSND Trần Bảng
- ·"Phải sửa ngay quy trình cưỡng chế nợ thuế"
- ·Tỷ lệ thất nghiệp tiếp tục giảm tại khu vực đồng tiền chung châu Âu
- ·Cùng nhận hối lộ vụ Việt Á nhưng động cơ khác nhau sẽ bị xử lý khác nhau
- ·Tăng một số khoản thu phí công chứng
- ·Chuyên gia dự đoán 17 xu hướng truyền thông xã hội hàng đầu 2017
- ·Chiết khấu 10% khi thanh toán bằng thẻ VietinBank tại Vinmart
- ·Hà Nội: Chuẩn bị các điều kiện tốt nhất cho kỳ thi tốt nghiệp THPT
- ·TP. Hồ Chí Minh: Truy vết 28 người tiếp xúc doanh nhân Nhật Bản nhiễm Covid
- ·Lao động mất việc được dùng sổ BHXH vay tiêu dùng?
- ·Giá trị niêm yết của 366 DN trên HNX đạt gần 100 nghìn tỷ đồng
- ·TP. Hồ Chí Minh: Sẵn sàng tiếp nhận hơn 600 người về từ Đà Nẵng
- ·Benelli Caffe Nero
- ·Mỹ: Giám đốc OPM từ chức sau khi hàng triệu dữ liệu bị đánh cắp
- ·Ford Việt Nam thiết lập kỷ lục bán hàng quý III