【ket qua pauli】Sen cuối mùa
Nhưng giấc ngủ đã không tới được ngay vì dẫu sao cũng phải kiếm một thứ gì đó để gìn giữ sự thông suốt của cơ thể,ốimùket qua pauli nhất là sau gần nguyên một ngày mệt khờ. Tôi đã được dẫn qua đoạn đường nhỏ dưới hàng cau, qua một cái cầu xíu xiu giả gỗ. Trong ánh sáng mờ ảo của đêm tối, có thể thấy những lá sen già trên con mương đào và tiếng cá quẫy ngay dưới chân. Chỉ nhiêu đó thôi cũng làm mệt mỏi tan dần ra. Lúc ngồi ở bàn ăn, với sự thăng bằng đã được điều chỉnh lại, tôi mường tượng cái sự mệt lúc ấy của mình chắc cũng giống như khi người ta rã đông một thứ gì đó, nhẹ và dễ chịu dần...
Nơi nghỉ không mấy khách. Có lẽ vì vậy mà chủ chỉ cần biết có mấy người, rồi dọn lên bàn những gì mà họ có. Cơm Việt, nhưng đồ ăn và phong cách phục vụ rất tây, dù tôi chỉ dùng chiếc nĩa vào cuối bữa để lấy lên một miếng dưa hấu ngọt lịm. Phía bên kia có mấy ông tây già và xem ra, cuộc trò chuyện của họ khá thoải mái.
Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, điều đầu tiên vọng vào là tiếng chim líu ríu đâu đó ngoài hàng hiên. Hơi nước âm ẩm ùa vào người khi cửa phòng mở. Trước mặt tôi lúc ấy là sự lặng im nao động với những bông súng đỏ thẫm nở lan trên mặt hồ. Có mấy chiếc lá to như là cái nong, cái nia, thêm một tay chài đã được thả ở đó từ bao giờ. Tôi đã bỏ dép để leo lên cây cầu khỉ giữa hồ. Tre dưới chân khá nhẵn. Chắc là khách đến trú ngụ ở đây cũng không cầm lòng đặng trước sự mời gọi đáng yêu này...
Những cánh sen lác đác nở bên con đường tối qua khi tôi trở lại. Không biết khi đứng trong lòng mương, lũ sen có mơ một bến bờ rộng rãi hơn không, nhưng nó cũng làm người ta mềm lòng vì hương thơm khiêm nhường và ân cần. Thêm mấy đài sen đã nâu lại bên mảng lá già dặn. Có chú cò thong dong trên vực cỏ. Các bạn tôi bảo ở phía bên kia, gần cánh đồng ấy, cò hẳn một đàn nhé.
Ông chủ chốn dừng chân này cũng là người khẽ khàng. Sự chậm rãi, từ tốn có lẽ đã được mặc định sau nhiều năm đứng chân trên bục giảng cho sinh viên y khoa ở xứ tuyết. Quyết định quay về quê hương, điều mà ông chọn là một nơi đủ rộng, cách xa sự ô nhiễm chốn đô thành, nơi mà người ta có thể sống chậm hơn và hòa mình được với đồng quê hồn hậu.
Tôi đã nghĩ hoài về sen cuối mùa khi ngồi một mình trên chiếc đi văng ngoài hiên, với cảm giác về nắng, về gió và tiếng chim rả rích trên vạt cây, về sự trở lại như một lẽ thường tình từ sau tàn rụi. Nhất là ở một không gian hiền hậu như thế này...
An Di
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
- ·Lai Châu thúc đẩy hình thành liên doanh sản xuất chè sang UAE
- ·Hơn 28.900 lượt người vào Lăng viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh trong dịp Tết Quý Tỵ 2013
- ·Hỗ trợ Việt Nam quản lý hệ sinh thái ven biển
- ·Quy hoạch cửa hàng xăng dầu trên quốc lộ 13
- ·Ngày 5/1: Giá bạc giảm nhẹ phiên cuối tuần
- ·Cung ứng xăng, dầu trở lại bình thường
- ·Tháo gỡ để thúc đẩy phát triển ngành công nghiệp ôtô
- ·Từ tháng 2
- ·Cuốn nhật ký bằng thơ kể lại cuộc đời nhiều biến động
- ·VPA cảnh báo người trồng tiêu sử dụng giống lạ
- ·ACB lên tiếng về thông tin lãnh đạo ngân hàng đánh bạc, chuyển tiền ra nước ngoài
- ·Việt Nam sản xuất được giày cho người bệnh tiểu đường
- ·Quý 1/2017, Bù Đăng thu ngân sách 22,7 tỷ đồng
- ·Làm giàu trên vùng đất khó
- ·Chỗ ngồi nào an toàn nhất trên máy bay?
- ·Góp phần chăm lo gia đình chính sách, người có công
- ·Nhiều sản phẩm thủy sản mới đưa ra thị trường trong dịp Tết
- ·Đột phá vì nền công nghiệp hàm lượng công nghệ cao
- ·Bắt quả tang 23 người sử dụng ma túy tại khách sạn ở Rạch Giá
- ·Quản lý thị trường tốt là thiết thực bảo vệ quyền lợi NTD