【bang xep hang ngoai hang trung quoc】Mẹ lại tập đi
BP - Tám mươi tuổi,ẹlạitậpđbang xep hang ngoai hang trung quoc mẹ tôi lại tập đi.
Sau cú đột quỵ, mẹ bị liệt nửa người bên trái, là bên thuận của mẹ. Những bước chân ngắn, run run của mẹ lần theo chân gậy. Tôi đỡ mẹ, chầm chậm bước theo. Chỉ một đoạn ngắn từ giường ra phòng khách mà hai mẹ con trầy trật mãi mới tới nơi. Lưng áo mẹ đẫm mồ hôi, tôi cũng thở hổn hển nhưng miệng luôn khuyến khích: Tốt lắm, mẹ giỏi lắm, chỉ vài bước nữa thôi, mẹ gắng lên nhé. Rồi nghe chị bạn tư vấn, tôi đến tiệm sắt đặt cho mẹ chiếc khung i-nox có gắn bánh xe. Mỗi sáng mỗi chiều, hai mẹ con lại đánh vật với nhau trên khoảng hành lang hẹp.
Nhìn xuống đôi bàn chân héo hon của mẹ, lòng tôi quặn thắt. Đôi chân này đã từng thoăn thắt làng trên xóm dưới, ngoài đồng ngoài chợ với đôi quang gánh lúc nào cũng nhằng nhẵng trên vai, bươn chải nuôi cả gia đình. Nhớ ngày mẹ còn làm hàng xáo, đi khắp trong làng mua lúa về xay giã thủ công chỉ để kiếm lời nắm cám nuôi heo và bao trấu để đun nấu. Thương đôi bàn chân phồng rộp của mẹ sau mỗi ngày gồng gánh, tôi bắt mẹ tập đi xe đạp. Qua vài lần loạng choạng và té ngã, mẹ cũng đi được. Từ đó, đôi chân mẹ không còn phồng rộp và lượng hàng hóa chuyên chở mỗi lần cũng nhiều hơn. Mẹ rất vui và tự hào vì biết đi xe đạp.
Vậy mà giờ đây chỉ vài bước chân, với mẹ trở nên xa vời vợi. Cái khoảng sân nhà mỗi sáng mỗi chiều từng rộn rã tiếng chổi quét lá của mẹ, giờ xa quá là xa. Bây giờ mẹ chỉ có thể ngồi ở cửa, nghiêng tai nghe tiếng trẻ con nô đùa ngoài ngõ. Mắt mẹ đã mờ nên những người đi qua ngõ mẹ không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhận ra họ ở tiếng nói, tiếng cười.
Ngày xưa, khi tập cho bốn chị em tôi những bước đi đầu tiên, mẹ đâu cần đến gậy hay chiếc khung i-nox. Mẹ đặt tôi ra phía trước rồi lùi lại giơ tay đón. Sau những bước loạng choạng và ngã vào vòng tay mẹ với tiếng cười nắc nẻ, bước chân tôi mau vững vàng hơn. Chỉ sau vài ngày tập đi, tôi đã có thể chạy đến với mẹ. Còn bây giờ tập đi cho mẹ, cả thân mẹ phải tỳ hẳn lên chiếc khung, thế mà mỗi bước chân vẫn ngắn ngủi, rụt rè và hụt hẫng. Biết đến bao giờ mẹ lại có thể tự đi!?
Chiều nay, lúc tập cho mẹ ở hành lang, tôi chợt thấy một người mẹ trẻ ở nhà trọ kế bên đang tập đi cho đứa con trai trên vỉa hè. Đôi chân còn yếu ớt của thằng bé cứ nhún nhảy trong chiếc xe tập đi của trẻ con và nó liên tục trườn hết bên này sang bên khác với một niềm hứng khởi cao độ. Tôi nhìn thằng bé rồi nhìn sang mẹ, chợt thấy câu phương ngôn “một đời người hai đời con nít”, “già trẻ bằng nhau” sao đúng quá. Tự nhiên thấy mắt cay xè.
Những con đường từng in dấu chân mẹ vẫn trải dài và tỏa đi muôn phương. Những con đường gợi cho tôi bao nỗi niềm xót thương và tiếc nuối. Không còn bóng mẹ thấp thoáng nơi đầu đường cuối chợ. Bởi mẹ đã dừng lại để nhường bước cho đời cháu, đời con.
L.T
(责任编辑:Nhà cái uy tín)
- ·Mức sinh giảm sâu: Hệ lụy và lời giải từ chính sách
- ·U20 World Cup: Việt Nam cùng bảng với Pháp, New Zealand và Honduras
- ·Ibrahimovic lập kỷ lục hiếm có của bóng đá châu Âu
- ·Điểm báo Cà Mau số 2755, phát hành thứ sáu, ngày 20/3/2015
- ·Nhà mạng cùng cắt hợp đồng với đại lý vi phạm về quản lý thuê bao
- ·Bồi dưỡng lý tưởng và trí tuệ cho sinh viên
- ·Trường Đại học Kỹ thuật
- ·Giải vô địch điền kinh quốc gia 2016: VĐV Dương Thị Việt Anh đoạt HCV nhảy cao nữ
- ·Bán hàng nghìn m3 đất trái quy định, xã và nhà thầu đổ lỗi cho nhau
- ·Cao su Phú Riềng phấn đấu tăng thu nhập cho người lao động
- ·Viettel đã “đưa” 5 Bộ, ngành lên cổng thông tin một cửa quốc gia
- ·Muaythai của Việt Nam phát triển tốt nhất châu Á
- ·Cao tốc TP. Hồ Chí Minh
- ·U23 Việt Nam hướng tới Asiad và AFF Cup
- ·Chú trọng hoàn thiện hạ tầng giao thông để tạo sức bật mạnh mẽ
- ·Tiếp tục thúc đẩy triển khai học bạ số
- ·Phước Long đẩy mạnh phát triển kinh tế tư nhân
- ·Duy Nhất và Hoàng Đức giành 2 HCV muay Thái thế giới
- ·Xe tải mất lái tông xe khách trên quốc lộ, nhiều người bị thương ở Bình Phước
- ·Bế mạc Đại đội Thể dục