【bologna vs sassuolo】Chiếc áo yêu thương
Gió năm nay bất chợt về sớm hơn so với mọi năm. Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì lạnh, vội vàng mở chiếc tủ tìm cái áo lạnh. Chợt tay tôi như khựng lại khi chạm vào một chất liệu dường như rất đỗi thân quen. Thì ra đấy là chiếc áo len màu lông chuột mà bà nội tặng trước khi tôi học lớp 12.
Minh hoạ: Hoàng Vũ |
Gió năm nay bất chợt về sớm hơn so với mọi năm. Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì lạnh, vội vàng mở chiếc tủ tìm cái áo lạnh. Chợt tay tôi như khựng lại khi chạm vào một chất liệu dường như rất đỗi thân quen. Thì ra đấy là chiếc áo len màu lông chuột mà bà nội tặng trước khi tôi học lớp 12.
Là đứa cháu trai đầu tiên nên bà cưng chiều tôi lắm. Có đồ ngon, quà bánh gì nội luôn dành phần. Mỗi khi gió chướng về, bà đều đan cho tôi một chiếc áo len. Bà muốn tự mình đan cho tôi chiếc áo thật đẹp.
Trong tủ quần áo gia đình, tôi có đủ bộ sưu tập áo len từ lúc 1 tuổi cho đến lớp 12. Chiếc áo len be bé, xinh xinh màu nâu năm tôi học lớp 1 rồi chiếc áo len “hạt ngô”, sợi to sụ năm tôi học lớp 4. Khi bà đan xong thật vừa vặn, tôi mặc vào, chạy khắp xóm khoe trước sự trầm trồ của lũ bạn.
Cho đến khi lên THPT, tôi không còn hứng thú với những chiếc áo len của bà nữa. Tôi bắt đầu quan tâm những chiếc áo ngoài cửa hiệu. Tôi miễn cưỡng nhận quà và nói với bà là rất thích. Mẹ biết và nhắc khéo: “Con không mặc áo len bà đan hả?”. Tôi cười thì thầm vào tai mẹ: “Áo bà đan lỗi mốt rồi, con mặc thấy làm sao ấy”. Mẹ lắc đầu nhìn tôi tỏ vẻ không ưng lắm.
Tôi đâu có biết, để đan được một chiếc áo len vừa ý tôi, nội phải vất vả lội bộ một khoảng dài, qua 2 cây cầu mới tới chợ để mua len về đan áo. Hay những đêm đã khuya nhưng ngoại vẫn một mình ngồi để đan hoàn thiện áo cho tôi. Có lần sợ nội vất vả, tôi lại gần, nắm đôi bàn tay bà và nói: “Nội không phải đan cho con nữa đâu, dưới chợ nhiều loại áo len sẵn, vừa ấm lại vừa đẹp”. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy tôi lại thấy ánh mắt thoáng buồn của nội.
Giờ đây, khi xa nhà, ngồi hoài niệm lại chuyện cũ tôi tự trách bản thân mình quá vô tâm. Trách thuở đó cứ chạy theo mốt này, mốt nọ mà quên đi món quà mang giá trị tinh thần, sự yêu thương mà bà đã dành cho tôi.
Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi điện về cho nội: “Nội ơi, chiếc áo len ngày xưa bà đan con đang mặc, ấm lắm, con yêu bà thật nhiều”. Bà mắng yêu: “Thằng cha anh, lại nịnh tui chứ gì, nội thừa biết là con có chịu mặc nó đâu...”. Tôi nghẹn đắng trong người chẳng nói nên lời
Trần Phạm Duy, Trường THPT Thái Thanh Hoà
(责任编辑:Cúp C2)
- ·UAV do thám Mỹ lượn qua 7 quốc gia để bay gần biên giới Nga
- ·Thăm và chúc mừng Giáng sinh đồng bào Tin lành Tắc Vân
- ·Phú Tân tích cực sơ tán dân, U Minh xuất ngân sách hỗ trợ hộ nghèo chằng chống nhà cửa
- ·Bàn giao công trình thanh niên cho Trung tâm nuôi dưỡng người tâm thần
- ·Thời tiết Hà Nội 22/7: Nắng xuất hiện từ sớm, trời oi nóng
- ·Lấy chí nhânthay cường bạo
- ·41,67% cán bộ trưởng, phó ở xã Thọ Sơn là nữ
- ·Bình yên từ phong trào Toàn dân bảo vệ an ninh Tổ quốc
- ·Khắc phục những sai sót trong cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất
- ·Phát hiện ra mạch nước ngọt trên huyện đảo Bạch Long Vỹ
- ·Nhận định, soi kèo Atromitos vs Asteras Tripolis, 00h30 ngày 6/1: Trên đà hưng phấn
- ·Trồng cây nhớ Bác Hồ
- ·Tỷ lệ hộ nghèo trong đồng bào dân tộc giảm bình quân 3
- ·52 năm ngày ASEAN ra đời: Một cộng đồng gắn kết để vững bước
- ·Thực phẩm chức năng "nổ" như thuốc chữa bệnh: Phải xử nghiêm hành vi trục lợi
- ·Huyện ủy Chơn Thành thông tin thời sự cho cán bộ chủ chốt
- ·100% thôn, ấp, khu phố có tổ chức cơ sở đảng
- ·Tổng dư nợ thực hiện các chính sách tín dụng đạt trên 2.000 tỷ đồng
- ·TP Lai Châu: 6 tháng đầu năm tỷ lệ giải ngân vốn đầu tư công đạt gần 43%
- ·Hà Nội năm cửa ô đón mừng đoàn quân giải phóng